Mặc dù SA r3 cao hơn hẳn DSA, mình vẫn chưa bao giờ phải dùng đến kê tay. Tất nhiên nếu so với việc gõ chuẩn row thì r3 hơm đem lại cảm giác ôm tay & dễ chịu bằng, thậm chí nhiều người thấy all r3 có chút gì đó thiếu sự "công thái học" do ko có độ dốc ở từng row.
Con gái của Pep ôm hôn thân mật bạn nữ Hotgirl 21 tuổi đeo vòng cổ, vòng tay và mang một chiếc ví màu bạc. Mọi thứ thật hoàn hảo khiến nhiều chàng trai giờ đang ước ao xin được làm rể của vị HLV trưởng Man City. Mauro Icardi và vợ Wanda Nara đã chi 500.000 euro (440.000
Sau khi chém đứt 2 cánh tay vợ, người chồng đã gọi cho người thân đưa vợ đi cấp cứu tại bệnh viện. menu. search; login; Xử phạt vụ bé trai 10 tuổi ôm vô lăng lái phà chở khách qua sông. play_circle_filled. 25-08-2022 24h
Tay Ôm Con, Tay Ôm Vợ Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết Thể loại: Hiện Đại, Ngôn Tình, Ngược, HE Độ dài: 4 Quyển Edit + Beta: Quyển 1: nhóm Vficland Quyển 2 đến hoàn: Pingki Nguồn: Vficland.com Giới thiệu
Nếu là vợ ngoại tình mà để tôi bắt quả tang thì lúc đấy máu dồn lên não rồi, tay lại cầm hàng nữa mà chúng nó không quỳ xuống xin nhanh thì lúc đấy ít phải có 2 xác nằm lại :canny: . Phải bình tĩnh lắm mới giữ được mình Bắt quả tang thì k nói bạn ơi , vì lúc đó nóng lắm . Còn k thì cố mà giữ
Thủ môn Bùi Tiến Dũng lần đầu đưa vợ Tây về quê sau khi cưới. Khi về quê chồng, người mẫu Dianka mặc đồ khá giản dị. Về đến quê đúng mùa gặt, đang bầu bí nhưng vợ Tiến Dũng còn thử cào lúa rất chuyên nghiệp. Việc vợ nam cầu thủ nhanh chóng "nhập gia tùy tục" được dân mạng hết lời khen cách hành xử khéo léo.
aMR8. Nàng – Diệp An An- thân phận hiện tại là vợ của hắn. Nàng là vợ trên luật pháp, cũng là người vợ duy nhất. Nhưng nàng chỉ là vợ hắn, không phải là người đàn bà của hắn. Nàng biết, hắn không tình nguyện cưới nàng, nàng cũng biết, nàng không phải là người hắn yêu. Trong mắt hắn, nàng chỉ là một người vợ, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Hắn, Mục nham, chồng của nàng, người chồng hợp pháp của nàng, giám đốc chủ tịch tập đoàn Mục Thị, một thiếu gia quý tộc sinh ra trong một gia tộc vững mạnh, hắn tao nhã, soái khí, bình tĩnh, thành thục. Ông trời tựa hồ quá ưu ái đối với hắn, đem tất cả ưu điểm đặt trên người hắn, ngoại trừ việc hắn cưới nàng- Diệp An An- một cô gái bình thường nhất, không có gì bắt mắt, cho dù có đặt giữa đường cái cũng không ai quay đầu lại liếc mắt nhìn. Chính là, nàng yêu hắn, yêu không vì lý do gì, yêu không oán cũng không hối. Nàng cái gì cũng không muốn, chỉ mong có một chút tình yêu của hắn, chỉ là, nàng hiểu rõ, hắn không yêu nàng, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không. “ Chồng! Em biết em không có tư cách gọi anh như vậy. Chồng! Thực ra, em thực sự rất yêu anh, dù rằng, anh chưa bao giờ yêu em. Chồng, anh có thể không yêu em. Nhưng hãy để cho em yêu anh được không? ………………………. Nam nhân từ phía sau trực tiếp cầm một tờ giấy ném tới trước mặt nữ nhân, nữ nhân run run hai tay tiếp nhận, vừa nhìn thấy nội dung bên trong, nước mắt rốt cuộc nhịn không được bắt đầu rơi xuống “Vì cái gì, vì cái gì muốn ly hôn?” Nàng chính là khóc, không có phát cuồng cũng không ép hỏi, dường như thì thào tự nói với chính mình. “Y Y mang thai con của tôi, tôi không thể làm cho con mình trở thành con tư sinh con ngoài giá thú được.” Nam nhân vô tình nói xong, trên cao nhìn xuống gương mặt đẫm nước mắt của nữ nhân, con ngươi đen thẳm chợt hiện lên một tia do dự, cuối cùng vẫn biến thành một mảnh trầm tĩnh. Nữ nhân tay cầm tờ đơn ly hôn, nhìn ánh mắt bức bách của nam nhân, tay nàng run run, thậm chí, ngay cả cầm chắc cây viết cũng khó khăn, viết ra những chữ run rẩy ngoằn nghèo khó coi… Đi ra cổng lớn, nàng chỉ xách theo một chiếc va ly nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về bụng mình “ Thực xin lỗi, cục cưng, là mama vô dụng nguyên văn là mụ mụ nhưng ta thích dùng từ mama hơn, không thể làm cho baba yêu mama được”. …………………………….. “Đưa con cho tôi”. Nam nhân nghiêm mặt, lạnh như băng nhìn nữ nhân đang ôm đứa nhỏ đáng yêu trong lòng. Toàn thân không ngừng run run, nữ nhân ôm chặt đứa nhỏ trong lòng, lui về phía sau, miệng không ngừng nói “ Không phải, nó không phải là con của anh, nó là con của tôi, của tôi”. ………………………….. Khi tôi yêu anh, anh không thương tôi, đến khi anh yêu tôi, thì tôi đã không còn yêu anh nữa. Không ai qui định tôi sẽ vĩnh viễn yêu anh, tình yêu của tôi lúc trước anh không cần. Hiện tại, anh muốn, nhưng là, tôi không thể cho anh. Lúc ấy, anh muốn tôi đi, tôi đi. Giờ anh muốn tôi trở về, thật xin lỗi, đã đi quá xa, trở về không được nữa. …………………………………… Truyện này không phải truyện đầu tiên ta đọc, nhưng là truyện đầu tiên muốn viết về nó, muốn giới thiệu nó tới mọi người Ta không thích nhân vật nữ chính lắm, quá yếu đuối, quá nhu nhược. Gặp ta có lẽ khác. hehe… Nhưng người ngốc thường có phúc của người ngốc, cuối cùng nàng cũng hạnh phúc, cũng được yêu thương. BONUS Nhân vật ta thích là Tề Hạo. Bên ngoài là cực kỳ ấm áp, nhưng nội tâm cực lạnh lùng, tàn nhẫn, cách trả thù cũng quá hay. Bất quá, ta thích ❤ haha. Ta giới thiệu xong rồi, ai muốn đọc vào link này nhé D. Àh, nhớ tôn trọng người dịch, đừng post đi lun
Ti gia, Ti Hạo từ trên giường ngồi dậy, hai mắt vẫn còn chút mơ màng hơi hơi híp lại, anh xuống giường, đi đến bên cạnh bàn, thân mình nửa dựa vào bàn một chút. Anh lại gặp giấc mộng kia, cầm lấy ảnh chụp để ở trên bàn, cúi đầu, trong bức ảnh là một người thiếu niên chụp chung cùng một cô gái xinh niên có diện mạo đẹp đẽ, thế nhưng vẫn còn lộ ra vài phần non nớt, hiển nhiên người thiếu niên kia là Ti Hạo. Anh bây giờ so với thời điểm đó cũng đã chín chắn hơn rất nhiều, vẻ mặt hết sức lông bông khi đó sớm đã không còn, thay vào đó là vẻ thành thục cực kì thu hút. Diện mạo của anh vẫn rất khôi ngô tuấn tú, nhưng nội tâm lại hết sức lạnh lùng.“Tiểu Bác…”, Ti Hạo khẽ giọng nỉ non cẩn thận buông tấm hình trong tay xuống, cô gái trong bức ảnh cũng vô cùng xinh đẹp, trên mặt là một nụ cười thực ôn nhu dịu dàng.“Tiểu Bác, chị yên tâm, em nhất định sẽ tìm được Tiểu Uyển”, anh xoay người, cởi áo ngủ, lộ ra một cơ thể cường tráng khác hẳn với bề ngoài ôn nhã của mình. Anh bây giờ, nếu không nói ra ngoài, sẽ không có ai tin được rằng, anh chính là vị bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng Ti Hạo một chiếc áo sơ mi màu trắng tinh, một chiếc quần tây đen rồi sau đó anh đi ra ngoài. Nhà của anh so với nhà của Mục Nham, dường như lại càng đơn giản hơn nhiều, bối cảnh của anh thực sự rất phức tạp, cho nên, anh càng thích những thứ giản đơn hơn, bao gồm tất cả. Nơi anh ở, chỉ có một người là chú Lâm và vợ của ông ấy, họ đều là những người đã chăm sóc cho anh từ khi anh còn nhỏ.“Thiếu gia, đồ này nọ của cậu đây”, một người đàn ông khoảng chừng hơn 40 tuổi đi đến, trong tay bưng một phần bữa sáng, mà tay kia đang cầm một xấp tài liệu thực dày.“Chú Lâm, cám ơn chú, chú cứ để xuống đó là được rồi”, Ti Hạo ngẩng đầu, đối với người đàn ông trung niên đã chăm sóc anh từ khi anh còn nhỏ, anh sẽ lộ ra một nụ cười thực chân thành thoải mái.“Dạ được”, chú Lâm buông xuống, rồi sau đó đi ra Hạo vừa ăn bữa sáng, vừa xem xấp tài liệu kia, thẳng cho đến lúc xem xong hết, anh buông xấp tài liệu xuống, một tay chống lên trán mình. Vẫn không tìm được a, đã muốn mười mấy năm rồi, nếu Tiểu Uyển còn sống trên đời, vậy thì cô ấy hiện tại chắc cũng phải hơn 20 tuổi rồi, Tiểu Uyển, đó là đứa con gái duy nhất của Tiểu Bác, em họ của anh, cũng là cô gái duy nhất của Ti gia ấy còn là bảo bối của ông chưa từng được gặp qua cô, cũng chỉ là dựa vào bộ dạng trong ký ức của Tiểu Bác để tưởng tượng ra hình dáng của cô, chẳng qua nghĩ mãi rồi cũng trở thành Tiểu Bác, một đứa bé mất tích mười mấy năm, không có một dấu vết gì để có thể tìm ra, thậm chí còn không biết mặt mũi thế nào, nếu còn tìm thì đúng thực là giống như mò kim đáy bể có một chữ là ngồi, mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài, hôm nay không có ca phẫu thuật nào nên anh được tự do, bước ra khỏi cửa, anh mở cửa xe, ngồi gió này vẫn còn trong mùa đông, vẫn rất lạnh, xe cứ đi về phía trước không mục đích. Đèn đỏ sáng, anh đem xe dừng lại rồi nhìn xung quanh, đến khi có một bóng dáng mảnh khảnh đột nhiên lọt vào trong mắt anh.“Diệp An An”, anh dừng xe lại, có chút sốt ruột mở cửa xe đi ra, mà thân ảnh của người phụ nữ kia cũng không còn thấy nữa. Anh nheo hai mắt lại, gió thỉnh thoảng thổi tung những sợi tóc trên trán anh, cho đến rất lâu sau An An, trên thế gian này chỉ có duy nhất một người phụ nữ có thể làm rung động lòng anh, sai khi cô ly hôn với Mục Nham, anh cũng đã cố gắng kìm lòng không đi hỏi thăm tin tức của cô, anh biết người phụ nữ này đang cố ý trốn tránh, chẳng qua là không muốn để cho người khác tìm được mình. Nếu đây là điều cô muốn, vậy thì anh vì sao lại muốn đi đến đó quấy rầy cô, chỉ là, đối với ý muốn của cô, anh chưa từng muốn đi thay đổi nó.
Lance không thể tin được nhìn vật nhỏ trong lòng mình, Diệp Tiểu An chớp hai hàng mi xinh đẹp, ánh mắt to tròn linh động, hai cái chân thỉnh thoảng lại cọ cọ trên người anh, như muốn trèo lên ôm lấy vai anh. Cặp con ngươi cùng màu tím giống anh tròn trĩnh mở to, đem anh thành một món đồ chơi của mình, vừa chơi đùa vừa cười thích mặt mũm mĩm giống anh đến tám phần, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên. Rõ ràng là trông không khác gì một phiên bản thu nhỏ của anh, tay anh có chút run rẩy, quay đầu lại, khó hiểu nhìn về phía Diệp An An, hiện tại anh quả thực không thể hình dung được tâm tình của mình lúc này, nếu….nếu như anh không đoán không sai, đứa nhỏ này, hẳn là của anh, là con trai chưa bao giờ nghĩ rằng mình có một đứa con, hơn nữa, còn lớn như thế An An cúi đầu, giống như trốn tránh ánh mắt của anh đang nhìn về phía mình, rốt cuộc cũng không che dấu được nữa, Tiểu An của cô….. Mà hành động này của cô lại càng chứng minh thêm điều anh đang nghĩ là sự thật.“Corrine tiên sinh, anh có thể đem đứa nhỏ giao cho Mục phu nhân chứ?”, cảnh sát Trần lại thúc dục lần nữa, bên kia Mục phu nhân nghe được tiếng cười của đứa nhỏ, cả gương mặt đã muốn đen lại, cả vị Mục tổng tài kia cũng thế, đây là chuyện của nhà người ta, vị Corrine tiên sinh này, cũng đừng xen vào thì chỉ thản nhiên liếc mắt cảnh sát Trần một cái, con ngươi như loé lên, vẫn không nói thêm điều gì. Mà Diệp Tiểu An rõ ràng là không muốn mình bị anh ôm, thằng bé buông bàn tay nhỏ bé đang túm áo anh ra ngược lại lại quay sang túm tóc trên đầu anh, sức lực của trẻ con rất nhỏ, kéo thế nào cũng không thể làm anh đau được.“Bảo bối, đừng quậy nào”, anh nhẹ giọng gọi, chỉ sợ dọa đến đứa nhỏ trong lòng, Diệp Tiểu An chớp chớp mắt, con ngươi trong suốt sáng trong, thiên chân vô tà. Mà nó giống như là nghe hiểu được lời của Lance nói, thực sự ngoan ngoãn nằm im, hiền lành ghé vào ngực Lance, ngửi mùi hương thơm mát nhàn nhạt trên người anh.* thiên chân vô tà hồn nhiên ngây thơ.“Corrine tiên sinh, đây dù sao cũng là đứa nhỏ nhà người khác, mời….”, ông ta vừa mới đi lại mở miệng nói, thì lúc này, Diệp Tiểu An đang ghé vào trong ngực Lance bỗng nhiên quay mặt qua, nhìn ông ta. Có điều, trên gương mặt nho nhỏ của thằng bé rõ ràng là đang không vui, bởi vì, nó không thích người khác đến làm phiền mình. Tuy nó còn nhỏ tuổi, nhưng nó cũng biết yêu ghét rõ ràng đấy nhỏ có ngũ quan cực kỳ xinh đẹp mà khéo léo, một đôi mắt màu tím, hai cánh môi còn đang chu lên, đôi lông mày kiếm không khác gì người đàn ông này, con ngươi dài nhỏ, còn có chiếc mũi cao, ngay cả biểu tình nhíu mày cũng giống nhau như đúc, không thể nghi ngờ gì nữa, bọn họ chính là cha con!!!Mục phu nhân đột nhiên lui ra phía sau từng bước, không dám tin nhìn đứa nhỏ trong lòng Lance, sao có thể như vậy được, đứa nhỏ này có phải đã bị đánh tráo hay không, như thế nào mặt mũi thằng bé lại giống hệt người đàn ông này được, thậm chí, ngay cả màu mắt cũng không rõ ràng là cháu của bà, tại sao mới đó lại không phải, vậy cháu bà ở đâu a…Mục Nham trừng lớn hai mắt, hoài nghi phải chăng bản thân đã nhìn lầm rồi, hắn phát hiện, lúc này bản thân ngay cả khả năng nói chuyện cũng không còn, đây chẳng lẽ là cảm giác bị rơi từ thiên đường xuống địa ngục sao, trái ngược như vậy, khiến hai mắt hắn đỏ ngầu, cơ hồ không thể tin được những gì mình đang thấy, thân thể hắn tựa như không thể thừa nhận kết quả như vậy, đứa nhỏ này, sao lại không phải….Luật sư cũng kinh hãi muốn rớt cằm, hắn có chút bất tri bất giác nhìn về phía Diệp An An, hiện tại hắn mới chính thức hiểu được, câu nói vừa rồi kia của cô là có ý tứ gì. Đứa nhỏ này không phải cốt nhục của Mục gia, cho nên mặc kệ Mục gia có bao nhiêu tài lực, thủ đoạn của họ có bao nhiêu mạnh mẽ, cho dù bọn họ có tìm đến cả trăm luật sư như hắn đến đây, chỉ sợ cũng không thể thắng được vụ tranh giành này, quan toà không có khả năng nào đi đoạt đứa nhỏ của người ta.“Vị cảnh sát này, xin hỏi, ông muốn tôi đem con mình giao cho người khác sao, ông cho tôi một lí do hợp lí đi”, Lance chỉ cười như không cười nhìn những người này, anh đang muốn xem xem, bọn họ làm thế nào để cướp con anh đi, đứa con của anh.“Ah, thực xin lỗi, Corrine tiên sinh, đây chỉ là một màn hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi”, cảnh sát Trần có chút xấu hổ lau lau mồ hôi trên mặt mình, nén giận mà trừng mắt với Mục phu nhân, chuyện cướp đoạt con của người ta như vậy cũng có thể làm ra được, thật đúng là một trò nực cười. Còn làm ông ta phải mất mặt, đoạt cái gì không đoạt lại đi đoạt con người khác, tự mình không sinh được sao? Đứa nhỏ kia chỉ cần liếc mắt một cái thôi cũng biết đó là con ai, còn phải nói nữa sao?“Chúng ta đi, Diệp An An, em còn nợ anh một lời giải thích”, Lance cúi đầu, ở bên tai cô nghiến răng nói, người phụ nữ này, gạt anh khổ muốn chết, thiếu chút nữa còn đánh mất đi đứa con mà vất vả lắm mới có được. Trách không được anh luốn có cảm giác cô rất quen thuộc, trên người cô mang hương vị giống như thiên sứ trong mộng của anh, hiện tại anh đã có thể khẳng định chắc chắn, chuyện buổi tối ngày nào đó không phải là ảo giác, mà tồn tại rất chân thật, còn người phụ nữ kia, chính là cô, Diệp An An, thậm chí cô còn sinh cho anh một đứa con thể Diệp An An có chút ngắc, yên lặng đi theo sau anh, quả thật, cô có rất nhiều chuyện phải giải thích, bất đắc dĩ lắc đầu, cô chỉ muốn một cuộc sống đơn giản, nhưng lại có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, mặc kệ là cô có khả năng chấp nhận hay không. Tất cả những chuyện này đến quá mức bất ngờ, bất ngờ, cô đành thở dài một Nham đột nhiên lao về phía trước, đẩy đám người cản đường ra, lớn tiếng hô tên Diệp An An, hai mắt hắn đỏ tươi, thương tâm muốn chết.“Diệp An An, con tôi đâu, em đem con tôi đi nơi nào?”, hắn gắt gao nắm chặt hai nắm đấm, không thể tin được chuyện như vậy thật sự đã xảy ra, đó là con hắn mới đúng, sao bây giờ lại trở thành con người khác, sao có thể như thế…..Giản Tiểu Phương đã nói Diệp An An trước khi rời khỏi hắn đã mang thai, ngay cả Ti Hạo cũng nói như vậy, cho dù Giản Tiểu Phương lừa hắn thì Ti Hạo cũng không bao giờ làm thế, cậu ta sẽ không vô duyên vô cớ lại đi trả thù đã thế thì con hắn, đi nơi nào a, con hắn nhất định đã bị cô giấu đi, nhất định là thế…Diệp An An đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên, cũng có chút bi ai.“Anh đi hỏi vợ anh là Cố Nghê Y đi, hỏi đứa nhỏ kia đi nơi nào rồi”, cô nói xong, khi quay mặt đi nước mắt cũng đã ướt nhoà hai mắt, phía trước của cô ngoại trừ một mảnh mông lung thì không còn thấy được thứ gì nhỏ kia, đã không còn nữa, nó thậm chí còn chưa được đủ tháng, cũng đã không tay Lance ôm Diệp Tiểu An, một tay kia thì kéo tay Diệp An An bước lên xe, xe khởi động, để lại một mảnh trầm mặc giữa hai người. *Tay ôm con tay ôm vợ chính là đây ^^~ hihihihiMục Nham cúi đầu, đột nhiên, hắn ngửa mặt lên, khóe mắt có chút dấu vết ẩm trong xe, Diệp Tiểu An túm chặt lấy áo Diệp An An, ở trong lòng mẹ lại bày ra vẻ im lặng cực kì, tự mình măm măm ngón tay, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai người tựa vào ghế, để chân của Tiểu An đặt vào trong lòng bàn tay mình, chân cục cưng rất nhỏ, còn chưa bằng một nửa bàn tay anh, Diệp Tiểu An gặm đang ngón tay, một mình đùa nghịch nhưng vui vẻ không thôi.“Người ở bờ biển ngày đó, là em sao?”, Lance bỗng nhiên lên tiếng, làm kinh động tới Diệp An An vẫn đang trầm mặc.
Xuống cầu thang, nàng dừng lại nửa bước nhìn vào cánh cửa đóng chặt, giữa anh và nàng dường như luôn luôn có một khoảng cách, không gần không xa. Môi hơi run run, nàng xoay người hướng cửa lớn đi tới, gấu áo ngủ chuyển động theo bước chân nàng, thỉnh thoảng lộ ra một khoảng da trắng nhàn nhạt. Chạy đến cửa, nàng mở ra, gió lạnh từ bên ngoài ùa tới rất nhanh, khiến cho than thể của nàng không khỏi rùng mình một chút vì lạnh. "Này, cô làm gì mà lâu như thế mới mở cửa, muốn tôi chết cóng ngoài này sao? " Từ cửa, một người phụ nữ đi tới. Mặc dù bên ngoài rất lạnh, nhưng cô ta mặc rất ít quần áo, chỗ quần áo ít ỏi bó sát vào người để lộ ra thân hình nóng bỏng, thời tiết như vậy mà ăn mặc như thế, không lạnh mới lạ. "Xin hỏi, cô là...?" Diệp An An có chút nghi hoặc nhìn người phụ nữ xa lạ đang đứng ngoài cửa . Nàng chưa từng gặp qua người phụ nữ này, không biết cô ấy muốn tìm ai, có chuyện gì? "Cô lấy tư cách gì để hỏi tôi chứ? Cô chẳng qua chỉ là một người làm thuê mà thôi. " Người phụ nữ kiêu ngạo hếch cằm lên, mi mắt liếc nhìn cẩn thận đánh giá, có thể thấy được vài phần lợi hại. Trên thực tế, cô ta nhìn An An một lúc đánh giá địa vị của nàng, cùng lúc An An nhìn cô ta. Mặc dù nhìn nàng giống một người làm thuê, nhưng cô ta biết, người phụ nữ này có thể đứng ở ngôi biệt thự này, vào thời điểm này, thân phận nhất định không đơn giản. Nhưng, bây giờ đấy không phải là vấn đề quan trọng. Có người còn quan trọng hơn đang chờ đợi cô ta. Người phụ nữ không xem ai ra gì, tự nhiên bước vào trong nhà, bên trong thật ấm áp làm cho cô ta thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô ta xoay người, cởi áo khoác ném thẳng vào Diệp An An, chỉ xem nàng như một người giúp việc mà thôi. "Mang cái này cất cẩn thận cho tôi, đây chính là bộ sưu tập mới nhất của Chanel, số lượng giới hạn trên thế giới, làm hỏng nó, cả đời cô cũng không đền nổi đâu." Người phụ nữ ngạo mạn vừa nói, vừa rất tự nhiên đi lên lầu, vừa đúng lúc, cánh cửa phòng bật mở, một người đàn ông cao lớn đứng ở đó, không nói gì chỉ là lạnh lùng nhìn bọn họ. Diệp An An nhìn thấy anh, nhưng anh chỉ thản nhiên nhìn lướt qua nàng, sau đó hướng ánh nhìn tới người phụ nữ kia. Người phụ nữ vội bước nhanh hơn, thật khó để tưởng tượng với đôi guốc cao hơn mười phân như thế, cô ta làm thế nào có thể lên cầu thanh nhanh như vậy. "Nham, rất lâu rồi anh không có tìm em, người ta nhớ anh muốn chết." Người phụ nữ này rất biết cách dung mị lực của mình một cách thành thục nhất, nhanh chóng dâng lên đôi môi đỏ mọng, chảng coi ai ra gì, để lôi kéo người đàn ông kia. Anh cúi đầu, hôn mạnh lên đôi môi của cô ta, chỉ là đôi mắt đen sâu thẳm khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc. Càng lúc càng sâu, hai người hôn nhau nồng nhiệt khiến cho người đứng dưới lầu, Diệp An An, trong lòng đột nhiên đau đớn. Nàng vội vàng cúi đầu, nước mắt không kiềm được chảy thành hàng dài. Một màn này, khiến đôi mắt nàng đau đớn, và nàng cảm nhận được trái tim mình đã chịu đựng tới cực hạn rồi. Chồng của nàng, người đàn ông nàng yêu, người đàn ông vừa mới ôm hôn nàng, giờ đây lại đang ôm hôn người phụ nữ khác. Nàng xoay người quay lưng về phía bọn họ, không thể chịu đựng nổi nếu tiếp tục nhìn, cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng. "Bang" một tiếng, trái tim nàng lại vỡ tan thành nghìn mảnh. Tiếng trái tim tan nát, chính là loại âm thanh này sao. Vốn là thứ thống khổ nhất trên thế giới, cũng là thanh âm đẹp nhất. Cầm trong tay quần áo của người phụ nữ kia cùng với mùi nước hoa thoảng qua, đột nhiên, dạ dày nàng cực kỳ không thoải mái, cảm giác muốn nôn mửa. Nàng cầm cái áo đặt trên ghế salon, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã bị khóa, không có quay lên lầu, cũng không muốn trở về phòng của chính mình. Nàng biết, trong căn phòng kia bọn họ đang làm cái việc gì. Không nên suy nghĩ, không được nghĩ nữa, nàng ra sức lắc đầu, gắt gao ôm chặt cơ thể chính mình, đôi mắt kiềm chế không cho nước mắt chảy xuống, cuối cùng lại lăn dài.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ Tác giả Hạ Nhiễm Tuyết Thể loại Hiện đại, ngôn tình, ngược, HE Tình trạng Hoàn thành Diệp An An kết hôn cùng Mục Nham, cô yêu hắn đến sâu đậm, đến mức mất hết lí trí còn hắn thì sao? Người Mục Nham yêu chưa bao giờ là cô, người hắn yêu là Cố Nghê Y. Nhưng ông bà ta có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, thời gian qua đi, sự quan tâm săn sóc của Diệp An An đã khiến hắn cảm động trong một giây phút nào đó hắn rung động trước người con gái này.. Mục Nham phát hiện bản thân hắn điên thật rồi, người hắn yêu là Cố Nghê Y tại sao lại có thể suy nghĩ như vậy? Khoan đã! Mọi Người nghĩ đoạn sau sẽ là những câu chuyện ngọt sủng, Mục Nham nhận ra tình yêu của mình bỏ Y Y để yêu chân thành nữ chính của chúng ta à? Không nhé, nam chính này khốn nạn không tưởng và nhất là khi tình cũ quay lại, tiến thoái lưỡng nan, phủ định lại tình yêu với Diệp An An mà bỏ vợ mình quay đi chăm sóc người phụ nữ kia. Cố Nghê Y quay về, bất chấp tất cả thủ đoạn, biến thành kẻ thứ ba giành lại Mục Nham từ tay Diệp An An. Một màn dàn dựng tai nạn, lao ra cứu hắn lại sắp đặt thêm kế hoạch hại An An cuối cùng là "tin vui" cô ta mang thai con của của hắn, thành công lấy lại sự quan tâm của Mục Nham và khiến Diệp An An bị ruồng bỏ. Chuyện gì đến rồi cũng đến, hắn ném đến trước mặt An An tờ giấy ly hôn. Có trời mới biết khoảnh khắc đó trái tim cô đau như thế nào, yêu hắn đến mù quáng, suốt thời gian qua cô là người ở bên cạnh hắn nhưng lại không bằng đôi ba lời vu oan giá họa từ tình cũ kia? Trớ trêu, nực cười! Lòng chết, ngoảnh mặt quay đi, chỉ mong rằng sau này không gặp lại nhưng như thế nào Diệp An An lại mang thai con của tên khốn kia? Đứa bé đến nhanh như một cơn gió và cũng biến mất như cách nó đến với cô, Cố Nghê Y cho người đem An An đi phá thai, lòng đau quặn, cô cầu xin đừng cướp đứa bé đi vì đó là lẽ sống cuối cùng của An An nhưng dù có cầu xin như nào đám người đó vẫn không buông tha cho cô. Giây phút mất đi đứa nhỏ, cô đau đớn bất lực đến cùng cực, tìm đến cái chết. Tưởng đã được đoàn tụ với gia đình và đứa bé thì số mệnh vẫn trêu ngươi, Diệp An An được một chàng trai cứu và sau đêm ân ái của họ, cô lại phát hiện mình mang thai lần nữa. Vài năm sau, cô xin vào làm nhân viên vệ sinh tại một công ty lớn. Khi nhìn thấy ông chủ Lance Corrine của mình, cô thật sự hoảng sợ. Bởi cô biết anh là người đàn ông đêm đó, Tiểu An chính là bản sao thu nhỏ của Lance, nhất là đôi mắt màu tím kia chỉ cần nhìn qua đã biết là có quan hệ. Diệp An An gặp lại Mục Nham, hắn quyết đòi lại Tiểu An bằng mọi cách, làm sao có thể như vậy? Thằng bé là tất cả của cô, không thể đưa cho Mục Nham được. Còn Mục Nham, sau khi cô đi hắn thấy trống vắng trong lòng, một cảm giác cô đơn không sao tả xiết ngay cả khi Cố Nghê Y ra nước ngoài hắn cũng không có cảm giác này. Sau cùng nhận ra tình yêu của mình thì đã quá muộn Diệp An An không còn yêu Mục Nham nữa, hắn ân hận đối với những việc mà hắn với người phụ nữ độc ác kia gây ra cho cô, ngay cả đứa con của 2 nngười cũng không thể giữ lại, đúng là một tên khốn không bằng cầm thú. Hắn từng nhận nhầm Tiểu An là con của hắn nhưng nhìn qua cũng biết ngoại hình không hề giống nhau và cả xét nghiệm ADN đều không có quan hệ máu mủ. Sau cùng mọi chuyện cũng được làm sáng tỏ, Lance Corrine nhận lại vợ và con của mình, sau một khoảng thời gian tiếp xúc với cô, anh cảm thấy rất quen thuộc có nhiều lần trái tim nảy lên sự rung động mãnh liệt, một loại cảm giác ấm áp mà khắc cốt ghi tâm chưa từng có. Đây chính là tình yêu! Đúng vậy, Lance Corrine yêu Diệp An An nên sau vài năm xa cách anh sẽ không để cô chạy mất nữa. Mục Nham muốn níu kéo cô lại, hắn bắt nhốt và giam cầm Diệp An An nhưng tất cả đã quá muộn, bên cạnh cô đã có một người yêu An An thật lòng, sẵn sàng bao dung và che chở. Giây phút cô nhảy ra cửa sổ ngã nhào trong vòng tay của Lance thì Mục Nham biết hắn không còn cơ hội nữa rồi. Cái kết sau đó là Diệp An An và Lance kết hôn, sống một cuộc sống hạnh phúc, họ sinh thêm một đứa con nữa, cuộc đời sau này bên nhau đi hết kiếp này chính là mối duyên phận đẹp nhất mà ông trời ban cho. * * * Truyện khá là cẩu huyết nhưng sẽ không khiến mọi người tức đến ói máu đâu vì nữ chính là một người mạnh mẽ biết đứng lên, vực dậy tinh thần sau những nỗi đau mà cô đã phải chịu đựng. Quan trọng hơn là sau những lần trái tim tan vỡ cô không quay về bên cạnh người đã từng khiến mình tổn thương mà đón nhận tình yêu mới và cuộc đời mới chứ không như những nữ chính nhu nhược trong những câu chuyện khác. Văn phong tác giả không phải hay nhưng khá thu hút tuy nhiên tôi không đánh giá cao về bộ truyện này còn nếu mọi người thích đọc những motip như này để giết thời gian thì cứ nhảy hố thôi. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! Chỉnh sửa cuối 3 Tháng mười hai 2021 he reiew truyện review
một tay ôm vợ một tay ôm con